Có nhiều bằng hữu đề nghị tôi xin kể lại chuyến du lịch tình cờ của tôi vừa qua vì đã có dự định làm một chuyến đi chơi tương tự. Tôi xin viết lại đôi điều về chuyến đi chơi rất rẻ tiền của tôi cho quí bạn nghe chơi.
Hơn một tháng trước có người bạn gọi tôi hỏi: “Có cái khách sạn hạng sang bao cho ăn ở gần như free, cho đi cruise trên biển Long Beach có ăn buổi tối trên tàu, cũng free luôn, ưng đi chơi không?” Nếu là quí bạn thì quí bạn sẽ trả lời làm sao? Số là như vầy, thành phố cờ bạc Laughlin, nằm ở ngả ba biên giới California, Neveda và Arizona có cái promotion đi chơi 4 ngày 3 đêm tại đó, với giá vé $60 ($60 cho 2 người), bao gồm khách sạn (ở 2 người một phòng, chỉ trả thuế, khỏi trả tiền phòng), bao ăn hai buổi buffet (tên gọi các quán ăn mệt nghỉ, quán all-you-can-eat), bao uống bia hay ruợu 2 buổi, bao đi cruise trên tàu có ăn buổi tối tại Long Beach (California, gần Little Saigon), ngoài ra còn một số coupon lặt vặt khác khá nhiều. Quí bạn thấy rẻ chưa, nhưng chưa hết đâu, mua 2 vé (cho 4 người) được free một vé (cho 2 người). Vị chi là đi 6 người trả $120 thôi. Xin nói thêm cho quí bạn ở xa là tiền phòng ở các Casino/Hotel như Hilton, Flamingo, Edgewater… trung bình từ $80 đến $300 một đêm. Ðó là phòng loại thường, phòng VIP thì giá nào cũng có, nghĩa là muốn trả mấy ngàn đô một đêm cũng có luôn tại đây. Vé có giá trị nguyên 1 năm, mua để đó đi lúc nào cũng được. Promotion nầy chỉ có mấy ngày thôi, nay hết bán vé rồi, nhưng đừng lo… xin đọc bên dưới.
Thế là tất cả 6 người mướn xe lên đường đi đến đó vào hôm thứ sáu 13 tháng giêng dương lịch, (nhằm ngày 14 âm lịch), ghê chưa chọn chi ngày ác ôn thế. Xưa nay tôi đâu tin vào ngày xui hay hên, thế mà xui thiệt quí vị ơi. Tôi lái xe từ nhà lên Tehachapi (cách nhà 150 miles= 240 Km) để đi chung với các bạn trên đó. Năm giờ sáng lên xe chạy một hơi, tới sa mạc Mojave, nơi đây là vùng thử máy bay mới sản xuất và các “dồ chơi” không gian của Mỹ, tôi ở đó 7 năm mới biết chuyện nầy đó quí vị. Tôi dừng xe ghé vào thăm McDonald tí xíu, ra “đề” xe, thấy “kịch kịch” mà êm ru máy xe chẳng chạy. Nghe sao giống xe hết bình quá, mà hết bình sao được, hồi chạy lên đây nó còn charge mà, đậu xe mới chừng 5 phút làm sao hết điện được. Nơi đây cách Tehachapi chừng 40 miles, không lẽ đậu xe tại sân McDonald rối gọi các bạn xuống chở đi chơi bốn ngày sau về lấy xe. Nhưng không sao, tôi là con nhà thợ máy mà, không vậy sao dám ban đêm lặn lội nơi đèo cao núi thẳm xa bóng người với chiếc xe đã chạy 200.000 miles, trong thời gian 10 năm qua. Tôi bước xuống xe, trời ở đây khá lạnh, không áo ấm là lạnh run, mở “cóp” máy ra coi, hên quá, giây bình lỏng, ten ăn quá cở, kiếm sợi giây điện nhỏ nằm đâu đó trong thùng xe để chêm vào có lẽ sẽ xong. Ngày hôm nay xui là đúng, bình thường tôi bỏ theo ít giây điện nhỏ phòng hờ mà, sao đến lúc cần chẳng thấy. May quá tìm thấy một cái kẹp giấy (như cây kim tây), thôi cũng được, tháo ốc cọc bình ra bỏ cái kẹp giấy kim loại vô chêm, vặn ốc lại, mai mốt nó có rã ra vì acit rỉ từ bình điện thì tính sau, thế là lên đường đi tiếp. Ngày xui qua mau. Ðó là chuyện xui của thứ sáu 13, lẩn 14 âm lịch luôn. Bạn nào chán xin delete giùm, bạn nào định và sắp làm một chuyến du hành chẳng tốn kém bao nhiêu thì xin đọc tiếp. Riêng quí bạn được tôi rủ mua vé vào tháng trước mà từ chối thì cứ chuẩn bị hành trang đi. Khi quí bạn đổi ý muốn đi thì tôi dám xung phong làm “tua gai” lắm. Bảo đảm có tôi hướng dẫn quí vị sẽ tốn ít hơn lần đi nầy của tôi nữa. Quên nữa, hết bán vé rồi, nhưng hình như có một thành viên MTC đã tích trử một số vé thì phải, vé promotion chỉ bán trong thời gian ngắn. Mà cũng không cần vé promotion làm chi cho phiền, quí bằng hữu nào muốn đi chơi tôi bày cách cho đi rẻ rề. Nói thêm, đây là lần đầu tiên tôi được du lịch thoải mái, vì có hai người bạn trong đoàn lo hết mọi thứ từ giấy tờ, phòng ngủ tới chuyện dò đường đi, chuyện xe cộ, lẫn lái xe. Xưa nay tôi đều “bị” làm “tua gai” dẫn nguyên “một đoàn du khách ngơ ngác con nai vàng”, mệt đứt hơi đâu còn rảnh rang mà ngắm cảnh.
Tới Tehachapi gần 9:00AM, leo lên chiếc xe van mướn, chạy một hơi tới Tanger Outlet (Barstow) ghé vô tìm bàn ghế bày đồ ăn mang theo ra làm cái picnic chơi. Ði với quí bà thì khỏi lo chuyện ăn uống, ly giấy khăn giấy, muổng nĩa đồ ăn ê hề, tới cây tăm cà phê nước ngọt chi cũng có hết. Quí bà tính toán từ hồi nào có ai hay đâu, thế mà nhờ mang cái thùng nhỏ bỏ lên xe quí ông cũng càu nhàu, nghĩ ra mới thấy quí bà cực quá, ngay cả khi đi chơi. Hôm nay ở đây gió mạnh lạnh như cắt, giữa trưa, đứng ngoài nắng với áo ấm dầy mà không chịu nổi. Lại lên đường đi tiếp. Giờ nẩy mà tới Laughlin thì còn sớm quá, mới 2:00 PM, cả nhóm bàn nên chạy luôn đến ngắm cây cầu London Bridge ở Lake Havasu City, tiểu bang Arizona, cách Laughlin chừng 45 miles. Cầu London nầy là cầu thiệt từ Anh quốc, người Mỹ mua nó, tháo ra từng viên đá, đem về ráp lại nơi đây.
Năm giờ rưởi rời London Bridge trở về Laughlin. Phòng ngủ (Avi Resort Casino) được book từ 15 ngày trước, vào check-in mất chừng 10 phút, dĩ nhiên là free (chỉ đóng sale tax cho Neveda thôi). Các casino của Laughlin nằm bên bờ sông phía Neveda, Bullhead city nằm bên bờ sông phía California. Lằn ranh biên giới nằm giữa con sông Colorado. Ở đây cell phone của tôi sanh chứng, lúc thì nó bắt tính hiệu từ Cali (giờ khác với giờ Arizona), lúc nó bắt tính hiệu từ Arizona (giờ khác với Cali), cho nên đồng hồ trên cell phone nhảy lung tung, mà tin hiệu lúc digital, lúc analogue, y như khùng. Với người chưa có dịp đến các casino của người Mỹ, tôi không biết nói sao để quí bạn hình dung ra được. Chỉ biết nói nó là cái building khổng lồ có rất nhiều tầng. Trên là phòng ngủ, rạp hát, quán ăn, phòng đánh bạc hạng sang cho các tay triệu phú như các nguyên thủ quốc gia hoặc các quan chức chóp bu khắp thế giới…Tầng trệt có vô số máy đánh bài và sòng bài mọi loại dành cho công chúng. Nó như cái thành phố nằm dưới mái nhà, đi lạc trong đó là chuyện thường tình. Bỏ vali vô phòng xong cả bọn rủ đi ăn ngay, 8:00PM rồi mà. Xuống tìm cái buffet. Thứ sáu 13 hên thiệt. Hôm nay là thứ sáu, người theo đạo Chúa ăn chay, nên ở casino nầy và mọi casino khác, buffet có Seafood, giá khoảng $13 một đầu người. Càng cua snow crab leg tràn đầy. Quí bạn ở ngoài nước Mỹ thấy $13 đô một người ăn tưởng là mắc, thật sự càng cua loại nầy bán trong siêu thị cũng $6 /1 pound rồi, (1 pound = 450 grams). Tôi ăn yếu chắc cũng hết 2 pound, mấy người khác chắc 3 pound trên. Ngoài càng cua và tôm ra còn nhiều món cá thịt bánh và trái cây, nước uống mọi loại, rượu, bia… tính ra khoảng một trăm món. Ăn tha hồ, hết ăn vô thì thôi, nói vậy chớ người ta thường đói con mắt, còn bụng mau no lắm. Lần đầu đi Las Vegas, vô Circus Circus ăn buffet (lúc đó $5 mỗi người) tôi lấy một dĩa đầy, tưởng là sẽ ăn hết, ai dè còn dư nhiều. Ở Việt Nam mới qua, tôi nhìn phần đồ ăn dư mà thấy chua xót trong lòng. Ăn xong về phòng nằm xuống ngủ ngay, tôi dậy từ 4:00AM, đi cả ngày khá mệt. Sáng sớm tôi dậy lúc 5:00AM, bà con còn ngủ, chẳng biết làm gì, mò xuống Casino, thấy mấy ông bà già Mỹ (ở Laughlin, khác vớ Las Vegas là ít Việt Nam đến chơi lắm) vừa ngồi kéo máy vừa ngủ gục. Theo kinh nghiệm tôi đi dài dài theo các máy đánh bạc, nhìn vô cái thao đựng tiền chung, lâu lâu lượm được 25 xu, có lần tôi lượm được tới gần $10, con bạc lừ đừ hốt tiền chung bỏ sót, mà giờ nầy thì ít người đi dọn dẹp. Trong sòng khói thuốc nồng nặc, tôi mở cửa ra bờ sông Colorado, và trên đây là tấm ảnh chụp bờ sông phía sau hotel/casino Avi.
Sáng hôm sau cả nhóm quyết định ở chơi tại Laughlin, Avi nằm riêng nên phải chạy xe tới nhóm casino chánh, cách đó 10 miles. Tôi thấy cảnh vật Laughlin khác với 10 năm trước khá xa, xây cất thêm nhiều, khang trang sạch đẹp. Dọc theo bờ sông có đường cho khách du lịch tới lui ngắm cảnh. Ở đây rất êm đềm không quá ồn ào chen chúc, băng ngồi dọc bờ sông trống trơn, chim chóc bồ câu bay đầy, mổ thức ăn trên tay du khách. Nước sông trong veo, nhìn thấy một đàn cá bơi nhởn nhơ, mỗi con nặng cở một Kg. Một bầy le le (người Hoa gọi là chim uyên ương) từng cập tung tăng lặn hụp bắt mồi. Chim cá nơi đây chẳng hề biết sợ người, ờ mà có lạ chi đâu, nhớ trong các chuyện đời xưa cũng nói như vậy mà.
Ði dài một hồi gặp cái quầy biếu cho coupon ăn buffet, mua 1 tặng một, tính ra vài ba đô một người, cả nhóm vào ăn sáng, lúc đó cũng khoảng 10:40AM. Vô ăn tí xíu chợt nhớ là 11:00AM ăn sáng trở thành ăn trưa, đồ ăn nhiều hơn, mắc tiền hơn. Ngồi nhâm nhi năm bảy chục món ăn cả giờ mới bỏ ra. Mua vé giá breakfast mà được ăn lunch đâu phải lỗi của chúng tôi, không lẽ trong 15 phút mà ăn kịp sao? Người Mỹ ở nơi đây cũng làm như vậy mà, chúng tôi vô tình nên đâu có tội phải không.
Ăn xong ra mua vé lên tàu đi một vòng trên sông Colorado, chạy tới đập thủy điện Davis, trên sông Colorado có tới 5 đập thủy điện, đập Hoover là lớn nhất. Tàu chạy 1 tiếng rưởi, giá $12/mỗi người, theo tôi rất đáng tiền. Nước sông Colorado trong nhìn thấy đá sạn sỏi dưới đáy, xưa nay tôi chưa hề thấy con sông nào như bậy. Tôi ngở chỉ sâu chừng một thước tây là cùng, ai ngờ ông tài công nói trong loa cho biết sông mùa nầy sâu khoảng 10 tới 15 feet (khoảng 5 thước nước).
Sáng hôm sau tôi dậy 5:00AM, chẳng biết làm gì, lò mò xuống casino, thấy có cái quán cà phê đang mở cửa, chợt nhớ hôm qua đọc thấy quảng cáo đâu đó nói tới cái quán bán cà phê breakfast 24/24 vào ăn 99 xu mỗi người. Tôi bước tới hỏi cô thu tiền coi có đúng là đây không, cổ nói phải. Tôi bán tín bán nghi, quán sang như vầy có bồi bàn mang thực đơn đến hầu, đâu phải đồ bỏ. Tôi vào ngồi đại, anh bồi chạy lại, tôi hỏi nửa, ảnh nói phải. Vẫn còn nghi, tôi hỏi còn nước uống thì sao? Có lẽ ảnh thấy tôi “trùm sò” nên nói nước lã thì free. Tôi gọi món ăn sáng với ly nước lã, nhưng trước anh Mỹ nầy, cái tự ái của tôi to quá nên bèn nói thêm câu gở gạt:“tôi thua hết tiền rồi”, thực ra tôi có đánh cắt nào đâu. Chút sau anh bồi đem ra mấy dĩa gồm bánh mì nướng nóng hổi, một miếng thịt ham to khoảng 200 gram, hột gà chiên, bacon chiên, một ly nước, có nước đá và miếng chanh trong đó, trông sang quá cở. Ngoài ra còn bơ, mức trái cây, mật ong tưng bừng muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Tôi nghĩ bụng buôn bán kiểu nầy lỗ chết. Ăn xong gọi tình tiền, nó đưa cho miếng giấy ghi tổng cộng $2,49. Coi kìa, chơi kiểu nầy tôi đâu nhịn, tôi hỏi anh bồi, ảnh chẳng trả lời dưa tay chỉ tôi cô thu tiền ngồi chỗ cửa. Tôi đưa miếng giấy tính tiền cho cổ, hỏi sao lúc nảy cổ nói 99 xu. Cổ cười mà không trả lời, rút cái thẻ trong túi ra, kéo cái rẹt, nó hiện ra cái hóa đơn 99 xu cộng thuế vị chi là $1,07. À ra vậy, ai lanh mắt thấy quảng cáo thì tính 99xu, ai nhào vô đại thì tính $2.49 thực ra thì ăn như vậy giá $2,50 cũng còn rẻ lắm quí vị ơi. Sau đó mọi người thức dạy kéo qua phòng tôi bàn chguyện đi chơi tiếp, tôi nói ăn sáng 99 xu. Họ kéo xuống vào ăn tỉnh bơ, lên bảo với tôi là “bị nó gở lại”. Tôi hỏi sao, họ bảo nó tính tiền ăn 99 xu thiệt, nhưng nước uống tính tới $1,79 cho một ly cà phê hay nước ngọt. Tôi kể kinh nghiệm lặt vặt cho vui, quí vị chớ trách tôi dong dài. Sau đó cả nhóm bàn nhau lên xe lái đi Red Rock Canyon chơi. Nơi đây cách Las Vegas chừng 30 miles. Từ Laughlin lên Las Vegas xa khoảng 90 miles.
Red Rock Canyon, nằm ở cao độ khoảng 5000 feet, là mơi hàng năm có chừng 1 triệu người đến chơi (vô cửa $4 một xe). Không có chi nhiều chỉ là đá núi màu đỏ. Tới nơi khoảng 12:00PM, trời nắng nhưng gió mạnh lạnh lắm, lại thêm lúc tuyết rơi lai rai, lúc lại mưa đá. Hơn năm nay tôi không còn nhìn tuyết rơi nên có phần nhung nhớ, nay thấy lại cũng là điều hay chỉ hiềm ngoài trời gió quá lạnh. Ở Mỹ đi đâu cũng có restroom, thế mà xuống xe nơi trạm ngắm cảnh nầy tìm hoài không thấy, không lẽ “bậy” đại nơi hoang sơ mà thiếu lùm bụi nầy. Ði 6 người không lẻ bắt mọi người lên xe chạy xuống vài miles để “giải bày tâm sự” thiệt là tiến thối lưỡng nan. Ðứng ngắm đá đỏ chụp hình một hồi lạnh chịu không thấu bèn lên xe chạy tiếp. Khi tới trạm dừng chân ngắm cảnh kế tiếp, cũng là trong công viên Red Rock Canyon, tôi mừng húm khi thấy cái restroom, lật đật xuống xe. Chết chưa, một chị nhanh chân xuống xe trước tôi đang sắp hàng tại đó. Tưởng chỉ có tôi, ai dè cũng có người đồng cảnh. Bây giờ cũng 2:30 PM rồi, ai cũng đói bụng, thôi đành ngồi trên xe vừa ăn vừa ngắm cảnh vậy. Trời lạnh thấu xương đâu ăn ngoài trời nổi. Một lúc sau nhìn qua xe bên cạnh cũng thấy một gia đình đang ngồi trong xe ăn trưa như mình (dĩ nhiên là người Mỹ, người Việt Nam đâu thèm leo lên nơi đây, Las Vegas hấp dẫn họ hơn nhiều)
Lạnh quá rồi mà cũng đã xế chiều, sao không về Bellagio (tên một hotel/casino tại Las Vegas) xem người ta ăn Tết Việt Nam chơi? Ði thì đi sợ gì. Lên xe chạy tới Bellagio khoảng 4:00PM, lạnh ơi là lạnh, gió đùng đùng, mặc áo thật dầy mà chịu không nổi.
Có lẽ vì người Hoa và người Việt Nam đến đây đóng tiền quá đông nên Bellagio trang hoàng cảnh Tết bên Tàu, với ông thần tài đứng trên đống tiền vàng khổng lồ. Coi vậy mà người Mỹ, tức là chủ sòng, chủ Casino Bellagio, cũng thâm lắm. Quí bạn cứ nhìn mặt ông thần tài thấy liền cái thâm của họ. Tôi không phải thầy tướng mà thấy ngay mặt ổng hãm tài dễ sợ. Chủ sòng trù ẻo quí vị đó nghe, lại rờ ổng một cái là cái túi tiền nhẹ bổng ngay. Tôi nói chơi thôi, thiếu chi người hên đánh đâu thắng đó. Không tin quí bạn hỏi thử coi. Tôi hỏi rồi, đâu thấy ai nói là sau khi đi Las Vegas hay Laughlin về bị cháy túi đâu, toàn là ăn bạc không hè. Tôi thấy nhiều bà đứng nhìn cái máy kéo thấy nãy giờ nó chưa cho ai thắng cả nên chíp trong bụng rồi. Vừa thấy người ngồi máy đó bỏ đi là vội nhào vô. Hy vọng tới lúc nó sắp nhả tiền ra chung. Nghĩ cũng vui cho lòng tin của con người. Tui là dân computer nghe quí bạn, nó được program một cách random, không có chuyện sau một hồi không ai thắng là tới hồi nó cho thắng đâu. Phần thắng bao giờ cũng tính trước để cho máy được lời chừng 10%. Cái máy đánh bạc nào lấy lời 5% là được dán nhản quảng cáo trên đó rầm rộ. Ủa có chuyện đó sao? Sao lại không, bộ quí bạn tưởng người làm “cái” bầu cua cá cọp là thua sao? Ðọc tới đây quí bạn sẽ nói nảy giờ tôi tin HCÐ, bây giờ thấy vả nói sai bét. Quí bạn sẽ hỏi HCÐ tôi rằng: nếu quí bạn đặt hết 6 cửa, mỗi cửa một tiền, “cái” lắc bầu cua cá cọp xong mở nắp ra, quí bạn thua 3 cửa (3 tiền), nhưng quí bạn được chung ba cửa (3 tiền), vậy là huề tiền chớ gì, công bằng quá cở, sao HCÐ dám nói là làm cái ăn chắc? HCÐ tôi xin trả lời là nếu quí bạn mà chưa nhìn thấy chỗ làm “cái” bầu cua cá cọp trên chân tay con thì làm sao nhìn thấy được các tay xếp sòng có bằng tốt nghiệp ở các đại học về ngành đánh bạc được. Quí bạn đi Las Vegas thua là phải còn trách chi ai. Nếu quí vị tính chưa ra tại sao bầu cua cá cọp được “program” cho người làm “cái” ăn chắc, thì chịu bao tôi một tô hủ tiếu tôi chỉ quí vị thấy ngay, toán học chớ đâu là may rủi.
Nhìn thấy mặt thần tài ở Bellagio chán quá, cả nhóm kéo qua Venician đi dạo trên con kinh Venice chơi. Có cái nầy quí vị từng đến Venician mà có thể vẫn còn lầm. Quí vị tưởng con kinh và “thành phố” Venice nằm ở tầng trệt chớ gì. Sai rồi, nó nằm ở trên lầu 3 đó quí vị, từng trệt là các sòng bài. Bên cạnh đây là hình một góc phố của Venice. Có bạn đã từng chụp ảnh nơi đây, nhưng một số chưa thành công phải không. Tôi xin chia chút kinh nghiệm. Trong nầy tối lắm, quí bạn không chụp với đèn flash được đâu, chụp đèn ảnh sẽ tối thui, không tin cứ nhìn các hình quí vị đã chụp trước đây thì biết ngay. Quí bạn nhớ tắt đèn flash, để máy hình trên bệ ciment, hay trên chân máy. Bấm thật nhẹ, ống kính sẽ mở ra lấy ảnh chừng vài ba giây đồng hồ, như vậy ảnh mới rõ. Thật trái cựa là ngoài nắng chang chang có khi phải mở flash ảnh mới đẹp, nơi tối tăm nầy muốn ảnh rõ phải tắt đèn flash. Tôi có nói chuyện nầy ở một bài viết cách nay chừng một năm, nay chỉ nhắc sơ thôi.
Ði vòng một hồi xong bàn nhau, mấy hôm nay ăn bao bụng đồ Mỹ chán quá rồi, sao không đi ăn cơm Việt Nam một bửa. Ở Las Vegas có một con đường toàn là tiệm buôn của người Việt Nam và Trung Hoa. Quán ăn ngon cũng nhiều, khá đắt đỏ. Ăn xong gần 9:00PM, lên xe chạy về Laughlin, còn 90 miles nữa. Ðêm tối cũng khá trở ngại cho việc tìm đường về. Tới nơi khoảng 10:45PM. Ngủ một giấc sáng hôm sau mang phiếu ăn free ra registration office đổi vé vô ăn buffet sáng. Cứ tưởng đưa coupon ra nó cho ăn free ai dè hỏi đủ thứ giấy tờ, làm đủ thủ tục mới cho ăn, bực quá phải ăn trả thù mới được.
Trên đây là bài tường trình chuyến đi chơi của tôi theo lời dặn của mấy chục bạn sắp lên đường, cũng là câu trả lời cho quí bạn về nơi đi vacation của tôi trong mấy ngày qua.
Chắc có bạn tiếc là không hay kịp thời để mua vé đi chơi. Xin chớ lo, đi rồi mới biết là hiện giờ có lẽ vùng casino Laughlin đang ế khách, nên tôi thấy có hotel/casino quảng cáo tiền phòng 1 đêm là $25, ở thêm đêm thứ nhì miễn phí. Còn về ăn uống thì buffet trưa chỉ khoảng $6 cho một người, có khi còn có coupon mua 1 tặng 1. Vô Internet tìm, chắc là sẽ book được giá hotel ở Laughlin đang sale rất rẻ. Như vậy chỉ mất công lái xe tới đó thôi chớ còn ăn ở coi như chẳng tốn bao nhiêu.
(Theo Huỳnh Chiếu Ðẳng)
0 nhận xét
Đăng nhận xét