Chị Nh. thân mến
Đối với du khách và những người khá giả khác, mùa Giáng Sinh của Nữu Ước là mùa để đi dạo phố, xem trình diễn, đi dạ hội...Người ta đi vội vã, rộn ràng từ nhà hàng lớn này qua nhà hàng khác, từ những tiệm ăn sang trọng này qua những tiệm ăn thật đặc biệt khác. Người ta tấp nập đi ra đi vào những khách sạn cực kỳ lộng lẫy đến những biệt thự tân kỳ. Một số người giàu sang, có thể chạy limousine dọc theo các khu phố chính, muốn mua sắm gì thì tài xế thả họ xuống rồi lại đến đón đi. họ không phải chen lấn, không phải khó chịu vì nạn kẹt xe. Phần lớn du khách đến đây ai cũng muốn thả bộ dọc theo hè phố để ngắm người, ngắm cảnh.

Đối với dân Nữu Ước, đi dọc theo đại lộ số 5 để đến Saks Fifth Ave., là đi ngang qua ông già ngồi xe lăn cầm ly xin tiền; hoặc đi ngang qua ông già ngồi bên lề với con chó đen dẫn đường. Họ ngồi đó, yên lặng chờ những người đi qua đi lại cho tiền lẻ. Giáng sinh ở Nữu Ước sẽ như thiếu một điều gì nếu không nghe được tiếng lẻng kẻng của những người làm việc cho đội cứu trợ Salvation Army. Họ đứng ở trung tâm Rockefeller bên cạnh những chiếc xe bán hạt dẻ, bán bánh mặn (pretzels) rung chuông suốt ngày, chỉ mong du khách bỏ tiền lẻ vào đầy những chiếc ấm đỏ.

Mùi hạt dẻ, mùi pretzels, chỉ là một phần nhỏ của hương vị mùa Giáng sinh. Quanh khắp thành phố, những cây trụi lá bỗng nhiên nở những hoa đèn, vàng co, trắng có, sáng chói. Những vòng lá thông xanh rờn mang nơ đỏ treo đầy các cánh cửa. Người ta đi từ cửa tiệm này qua cửa tiệm khác, vội vã mua sắm cho ngày lễ. Lòng ai cũng mở rộng, ly xin tiền của ông già đầy mau hơn, những chiếc ấm đỏ của đội cứu trợ kêu lẻng kẻng rộn ràng hơn. Có những người đàn bà ăn mặc thật tầm thường, tay cầm một nắm tiền lẻ, chen lấn đám đông, chỉ để đóng góp vào những chiếc ấm đỏ. Không biết phải đầy bao nhiêu chiếc ấm đỏ mới đủ chia cho những người nghèo khó. Những người làm cho đội cứu trợ phần lớn là những người tình nguyện. Họ đứng trước các nhà hàng lớn từ sáng. Họ chúc mọi người “Merry Christmas,” họ cười luôn miệng, họ cám ơn nhiệt thành những người đã cứu giúp. Họ đứng rung chuông cho đến khi tay lạnh, môi run, không còn nói được nhiều nữa. Đã hơn 100 năm nay, những người tình nguyện này làm việc cho chương trình cứu trợ Salvation Army khởi đầu từ năm 1865. Ai ai cũng nhiệt tình muốn đem công mình ra chia xẻ.

Từ các xa lộ lớn dẫn vào thành phố, góc đường nào cũng đầy những người bán dạo. Người bán hoa, người bán báo, có người đứng ngay giữa đường đợi khi đèn đỏ để chùi xe cho người lái qua. Các mùa khác nhiều khi không ai chú ý, hay có thấy họ cũng lên kính xe rồi bỏ đi, giả bộ làm ngơ. Đến mùa lễ lại khác, mọi người dễ dãi rộng lượng, ai cũng muốn chia xẻ. Cả thế giới bên ngoài gần như đổi khác. Những người lái xe, dù đã qua lại đây bao nhiêu lần cũng cảm thấy như mình mới thấy mấy người bán dạo lần đầu tiên. Trước đây, có lẽ mỗi lần đi ngang họ bận bịu với đời sống với ý nghĩ riêng nên không hề để ý, bây giờ thấy gì họ cũng mua, cũng cho. Ngay cả các ông cảnh sát cũng không đuổi những người bán dạo đi chỗ khác.

Đối với những người làm nghề bán dạo, mùa này là mùa tốt nhất trong năm. Dù trời có lạnh hơn, dù đứng giữa đường xe cộ qua lại có nguy hiểm hơn, họ cũng thấy phấn khởi hơn các mùa khác, vì những người lái xe ngang ai cũng tươi cười vui vẻ. Những người bán dạo ở đây không phải là ăn xin, họ cố gắng làm việc, họ cố gắng đánh đổi công sức của mình để lấy tiền, họ can đảm sống trong danh dự; trong sự cần mẫn của họ. Họ chỉ cần hảo tâm của mình. Một bó hoa, một tờ báo, một hộp lọc không khí trong phòng (air freshener), người ta trả họ 50 xu, 1 đồng, người ta để họ chùi cửa kính xe, cho họ 25 xu; 50 xu rồi cảm ơn, rồi chúc tụng nhau. Nhiều người bán dạo trông già vì giang nắng dầm mưa, cũng có những cô gái trẻ hơn. Họ cảm động khi nghe được tiếng cảm ơn của người lái xe và đưa tay nhận 50 xu. Cảm động vì có người chú ý đến mình, đối đãi đàng hoàng với mình. Những bàn tay xương xẩu, khô cằn và tím bầm vì lạnh., những khuôn mặt cằn cỗi nhưng chưa già nua sáng hẳn lên một phần vì ánh đèn một phần vì được chia xẻ. Đèn xa lộ đổi màu xanh. Loạt xe trước chạy đi. Những người bán đạo bước lui chờ đợi. Vài phút sau đèn lại đỏ, một loạt xe khác đứng lại, người ta đổ xô ra, buôn bán, chúc tụng. Những khuôn mặt khốn khổ lại thêm một lần sáng ra, lại thêm một lần hy vọng.

Ước gì ngày nào trong năm cũng là ngày lễ, mùa nào trong năm cũng là mùa lễ. Những khuôn mặt, những tâm hồn khốn khổ sẽ tươi vui hơn biết bao.

Thư sau kể chị nghe dân Nữu Ước đón mừng năm mới

LÊ THỊ HÀN

0 nhận xét