Chị Nh thân mến

Tháng hai ờ Nữu Ước thường là tháng lạnh nhất, buồn nhất. Mùa Giáng Sinh, mùa Tết đã qua. Ngoài vườn hoa chưa nở, trên cây lá chưa ra, nụ chưa chớm. Tuyết vẫn còn phủ đầy, đêm vẫn còn dài và ngày còn lạnh căm căm. Khi nào mùa Xuân mới đến đây?

Tháng hai ở Nữu Ước mà không có ngày Valentine thì cũng chẳng ai buồn đi phố. Ngày Valentine làm Nữu Ước sống giậy với những cửa tiệm đầy chocolat, đầy hình quả tim màu đỏ màu hồng, đầy bóng tài tử giai nhân sánh đôi nhau đi chọn nữ trang. Những tiệm hoa với những bó hoa hồng cuống dài. đủ cỡ, đủ màu nằm sẵn sàng để nhân viên đi giao tận nhà cho khách. Trên khắp hè phố, ai cũng cầm trong tay một bông hồng đỏ, có người cầm cả bó. Có người đem đi tặng, có người vừa mới nhận xong. Ai cũng hớn hở. Tình yêu trăm hình vạn trạng. Vui được một giờ, nhớ cả một đời..

Không giống như Lễ Tạ Ơn, Lễ Giáng Sinh, đêm Giao thừa là dịp để đại gia đình tụ họp ăn mừng. Ngày Valentine là ngày đặc biệt để cho những cặp nhân tình trẻ có dịp tỏ tình với nhau, những cặp vợ chồng lâu năm hâm nóng lại tình già, bộc lộ tình thương mến nhau.

Nhiều người độc thân cho Valentine là ngày làm họ khổ sở nhất, là ngày dài nhất trong năm. Họ không biết có nên chờ đợi hay nên dửng dưng, có nên xem ngày này như mọi ngày Họ không biết đối tượng của mình có xem trọng ngày Valentine như mình không?

Valentine là ngày đem lại bao nhiêu kỷ niệm đẹp cho những cặp đã lựa ngày đó để tỏ tình với nhau. Có những anh chàng dấu chiếc nhẫn trong hộp chocolat, dạn dĩ hơn thì quỳ gối trao hoa cho nàng. Có người quen nhận được một hộp quà thật lớn, tưởng là cái áo choàng không ngờ khi mở ra thấy không biết bao nhiêu là gói quà nhỏ. Nào là loại chocolat cô vẫn thích, kẹo cao-su, nước hoa, đôi tất, quyển sách vv.vv những thứ mà trong những lần đi chơi cô hay nói với người bạn trai là mình thích, không ngờ anh để ý mua dồn lại hết cho đến hôm nay mới đưa cùng với tấm thiệp viết: “Nếu em muốn được đi phố với nhau cả đời thì gọi anh, mình sẽ cùng đi lựa nhẫn”. Dĩ nhiên là hai người không mua nhẫn đính hôn ở Tiffany nhưng chàng đã làm cho nàng cảm động về lối tỏ tình rất dễ thương của chàng. Không cần gì hào nhoáng xa hoa. Những món quà nhỏ cho nàng biết là chàng rất tế nhị, chịu khó nghe mình nói, chịu khó hiểu mình, chia xẻ với mình...

Thường thuờng đàn ông it đề ý đến ý nghĩa của ngày Valentine hơn đàn bà. Có người bạn không được tỏ tình ngày Valentine về khóc như mưa. “Mình có cảm tưởng như bị hất hủi” nhưng thật ra anh chàng kia ghét ngày Valentine và tất cả các ngày lễ khác, cho là mấy nhà hàng, mấy hãng lớn càng ngày càng thương mãi hóa mọi chuyện trên đời, “biến con người thành một cái máy đi mua sắm”. Trên đài truyền hình, qua máy phát thanh, trên báo chí, ở đâu cũng thấy nhắc nhở Valentine, Valentine, đã mua quà cho người yêu chưa? đã dự định đi chơi đâu với người yêu chưa? Anh chàng này giận dỗi: “ Ghét dễ sợ. lúc nào cũng kéo mình vào những ràng buộc không cần thiết. Tình cảm hời hợt, giả tạo, không có nghĩa lý gì hết.”

Thật ra nếu lúc nào mình cũng yêu thương người thân của mình thì ngày nào trong năm cũng có thể là ngày Valentine. Nhưng cũng có những người bận bịu chạy theo cuôc sống mỗi ngày, nhiều khi quên hẳn cả những tình cảm đơn giản nhất, gần gủi nhất của mình, cho nên mỗi năm có một ngày để nhắc nhở họ cũng tốt. Công việc đâu còn đó, đời sống đâu còn đó, trong cái thế giới mà con người càng lúc càng vô tình làm cho cuộc sống nhiều khi trở thành vô nghĩa, chỉ cần bỏ ra một chút công sức để tỏ cho đối tượng của mình biết là mình thương yêu, mình chăm sóc là đủ để vun xới cho hạnh phúc của hai người.

Năm nay ngày Valentine nhằm thứ sáu. Sau giờ tan sở, Nữu Ước không những chỉ sáng nhờ ánh đèn màu, mà đêm nay thấy như sáng hẳn lên nhờ những đôi mắt đầy tình yêu của những đôi uyên ương dắt nhau hẹn hò. Tiệm ăn nào, góc phố nào cũng đầy cứng cả người. Không những chỉ những cặp tình nhân trẻ dẫn nhau đi ăn, những vợ chồng “giầy giầy”, những vợ chồng già già cũng vui vẻ ngồi nói chuyện, ăn uống. Có những gia đình dẫn cả ba bốn thế hệ, có ba bốn bà ngồi với nhau, có cả đám bạn gái quây quần phá phách nhau, đâu cần gì phải trai gái hẹn hò... Ai cũng nâng niu những mối thân thương...

Trong tiệm ăn Ý, mùi bánh mì bơ trộn tỏi thơm ngát. Mấy cô bồi bàn mặc áo trắng ở trong, ngoài là vest màu đỏ (đặc biệt của ngày Valentine) bận rộn chạy bàn, tươi cười mời khách. Pat và Donna ngồi bên cạnh, hai người cũng đã gần năm mươi tuổi, con cái đi học xa, họ cùng mở một hộp dài dài, dẹp dẹp, bọc giấy đỏ buộc giây nhung thật đẹp. Tưởng là hộp chocolat để ăn tráng miệng hóa ra là hộp Scrabbles (trò chơi lắp chữ) trên đó đã gắn sẵn mấy chữ “LET’S FALL IN LOVE AGAIN”. Hai người nhìn nhau, mắt trong mắt, tay trong tay, họ hôn nhẹ và thì thầm: Phải rồi, mình sẽ sống lại những ngày cũ yêu nhau, mình hâm nóng lại, mình để nhiều thì giờ cho nhau. Tình yêu hơn hai mươi mấy năm qua hao mòn vì bổn phận, vì gian truân... Hãy bắt đầu lại. Mình vẫn còn một đoạn đường dài trước mắt..

Chi Nh ơi, người Việt mình cũng có ông Tơ bà Nguyệt mang những sợi tơ hồng mỏng manh mà bền bỉ. Ông sẽ buộc giây đỏ cho những cặp nhân tình được mãi ở bên nhau. Mình cũng nên chọn một ngày làm ngày Tơ Hồng của người Việt. Thơ mộng biết bao nhiêu?.

Hẹn chị thư sau.

LÊ THỊ HÀN

0 nhận xét